Bài viết của Raphinha được viết và đăng trên trang The Players Tribune từ tháng 8 năm 2021 với tựa đề: "12 Things You Don’t Know About Me" (12 điều bạn không biết về tôi). FCBVN dịch và đăng tải để bạn đọc theo dõi.
1. Tôi đã quen với những lời đe dọa tính mạng
Trời ạ, không biết điều này diễn ra bao nhiêu lần rồi. Chúng tôi thường sẽ ngồi trong phòng thay đồ trước trận đấu làm khách, và sẽ có mấy tên khốn nào đó tới gõ cửa. Nói là ‘gõ’ thôi, chứ họ làm như muốn phá tan cánh cửa ngăn cách giữa chúng tôi vậy. Họ sẽ hét tán loạn những câu như sau:
“Chúng mày thử thắng trận này đi, bọn tao sẽ giết hết cả lũ chúng mày.”, “Mày sẽ không rời khỏi đây toàn thây đâu.”
Điều này xảy ra tại những giải đấu phủi nổi tiếng (várzea tournaments).
Nơi của những kẻ bị đào thải.
Như tôi này.
Ây da, tôi không biết phải giải thích sao để các bạn hiểu cái sự ‘phủi’ này. Tất cả người dân ở Brazil đều hiểu nó, nhưng bạn phải xỏ giày vào sân mới có thể thực sự hiểu được bản chất của trò chơi này. Ở đây sẽ có những CLB hàng đầu đúng không? Và đứa trẻ nào cũng muốn giành được một suất trong học viện của các đội bóng đó. Điều đó đồng nghĩa với một khoản thu nhập hỗ trợ gia đình, và khả năng được thi đấu chuyên nghiệp. Nhưng với những đứa trẻ không được may mắn như thế, chúng sẽ tham gia những giải phủi.
Nó giống như miền viễn Tây vậy. Nó là một mạng lưới của những trận đấu lẻ tẻ được tổ chức bởi cộng đồng dân cư quanh đó. Trình độ thì thấp hơn rất nhiều so các ở học viện. Bất kỳ ai cũng có thể tham gia được, bạn không cần phải có hợp đồng. Bạn sẽ phải chơi trên sàn gạch, nóng cháy da cháy thịt, đầy bụi và đất cát. Quả bóng sẽ được một ai đó mang theo. Thường thì sẽ không có lưới thủ môn đâu, chỉ còn mỗi cái cột thôi. Còn về áo tập ư? Quên đi không có đâu, một đội sẽ phải cởi trần mà đá thôi. Và hãy nhớ, đây là tập hợp những cầu thủ bị học viện từ chối. Họ chơi bóng với sự dồn nén. Họ chơi để sinh tồn. HỌ chơi như thể mạng sống của họ phụ thuộc vào nó vậy.
May thay, những lời đe dọa cũng chỉ là lời nói gió bay thôi. Bọn tôi biết đó là cách cổ động viên nhà cố gắng chọc tức mình. Nhưng bạn sẽ thường xuyên bắt gặp những ‘lão đại’ của cộng đồng, đứng quanh sân bóng với khẩu súng trong tay. Bạn hoàn toàn có thể đứng trước một cơ hội ghi bàn ngon ăn, rồi một tiếng súng chói tai sẽ vang lên. Điều đó thực sự làm bạn chùn chân đấy, nó và cả những tiếng pháo nổ nữa.
Đó là lý do vì sao tôi nói, nếu bạn có thể chơi bóng ở những sân phủi Brazil, bạn có thể chơi bóng ở bất cứ đâu.
Một trận chung kết châu lục ư? Chẳng quan tâm.
Một sân vận động đầy ắp 90,000 CĐV thì sao? Chẳng thành vấn đề.
Tôi tự hào vì mình đã chinh qua rất nhiều các giải đấu phủi này. Và nói thật, tôi rất thích chúng. Chúng giúp tôi trở nên cứng cỏi hơn. Bây giờ khi tôi thi đấu, tôi muốn được la ó. Tôi muốn cảm nhận sức ép và áp lực của đội khách. Điều đó càng khiến tôi thi đấu hay hơn.
2. Tôi có hai gia đình
Một ở nhà, một ở ngoài đường phố.
Khi bạn lớn lên tại một nơi như Restinga, một khu ổ chuột ở Porto Alegre, bạn sẽ nhanh chóng nhận ra rằng mình sẽ không thể sống một mình. Bạn bè sẽ trở thành gia đình thứ hai của bạn. Bạn sẽ biết rằng, chẳng sớm thì muộn, sẽ có ngày họ cần đến sự giúp đỡ của bạn, và bạn cũng vậy.
Tôi không nói về việc giúp bạn thoát nạn hay tránh xa khỏi các băng nhóm hay gì cả. Thường sẽ chỉ là những việc nhỏ bé thôi. Restinga cách rất xa trung tâm thành phố, nên ở một số trận đấu chúng tôi sẽ phải đi sớm về khuya. Và thường chúng tôi cũng chẳng có gì mang bỏ bụng sau trận đấu, nên nếu một ai đó có thể chia sẻ thức ăn, bạn sẽ không phải mang cái bụng rỗng trở về nhà. Một lần khác tôi không có đủ tiền cho việc đi lại, điều sẽ khiến tôi phát khóc, bởi vì tôi không muốn bỏ lỡ trận đấu nào cả. Nhưng rồi mẹ của một người bạn, người đã chi trả toàn bộ tiền buýt tháng cho bọn tôi, thế là lại ổn thỏa.
Khi cả lũ không có đồ ăn, chúng tôi sẽ hỏi xin những người lạ trên đường. Bạn thực sự phải tuyệt vọng lắm mới làm vậy, nhưng bọn tôi đói quá, không còn cách nào khác. Vấn đề là những người đó lại cảnh giác với bọn tôi. Tưởng tượng mà xem: bạn vừa đi đá bóng về, người bạn nhớp nháp, dính đầy bùn đất, hoặc có cả những vết sẹo hay bầm tím nữa. Họ sợ chúng tôi sẽ cướp của họ.
Điều đó thực sự buồn, bởi vì chúng tôi chỉ muốn đồ ăn mà thôi. Một mẩu bánh quy, hay mẩu bánh mì thôi… gì cũng được hết.
Phải nói thêm rằng rất hiếm khi tôi phải ăn xin như vậy. Ba mẹ tôi làm việc cực nhọc để mang miếng ăn về cho gia đình. Nhưng chúng tôi không khá giả gì. Căn nhà của chúng tôi bé đến nỗi, tôi phải ngủ cùng ba mẹ với em trai của mình - thêm cả lũ chó mèo nữa. Cảm ơn Chúa vì nhà tôi có thú nuôi. Chúng luôn giúp tôi cảm thấy phấn chấn.
3. Khi tôi 7 tuổi, tôi đã tới tiệc sinh nhật của Ronaldinho
Bằng cách nào ư? Bố tôi là nhạc công trong một ban nhạc samba, và họ được biểu diễn ở đó.
Ronaldinho và tôi sinh ra và lớn lên tại cùng một khu, nên bố và bác tôi đều biết anh ấy. Tôi luôn muốn được như Ronny. Mọi việc anh ấy làm, cách anh ấy tận hưởng từng giây phút ở trên sân… tôi không thể rời mắt khỏi anh ấy. Cảm giác như Ronaldinho trao một lời hứa cho mọi người mỗi khi anh ấy chơi bóng vậy: hãy đưa tôi quả bóng, và tôi sẽ khiến bạn mỉm cười.
Tôi nhớ bữa tiệc này diễn ra khi anh ấy mới gia nhập Barcelona thì phải. Tôi nhớ khi mình đặt chân tới căn nhà khổng lồ đó, chứng kiến Ronny đứng trước cửa nhà, đón chào tất cả mọi người và trao đi những cái ôm. Và nụ cười đó, trời ạ. Bạn biết tôi đang nói gì mà.
Khi Ronny thấy tôi, anh ấy cầm tay và dắt tôi đi quanh nhà. Tôi như đứng hình vậy, không biết phải phản ứng sao. Sự duyên dáng của anh ấy có thể xoay chuyển cả một thằng nhóc lạnh lùng nhất, hahaha. Anh ấy ứng xử với mọi người thật tuyệt vời, ngay cả với mấy thằng nhóc như tôi.
Khá chắc rằng đó là bữa tiệc sinh nhật hoành tráng nhất mà tôi từng tham dự, tính cả của tôi nữa!
Kể từ đó, tôi cũng gặp anh ấy thêm nhiều lần nữa, thật vinh dự khi có thể gọi Ronaldinho là bạn. Bây giờ tôi còn cảm thấy sốc hơn nhiều so với khi mình còn bé nữa ấy!! Cảm giác thật khó tả khi bạn đi chơi với người mà bạn thường xuyên theo dõi trên TV và Youtube. Ronny còn xem cả những trận đấu của tôi nữa, anh ấy nói mình rất thích lối chơi của tôi. Trời ạ, không biết trả lời sao luôn á!
4. Tôi đã trốn thoát khỏi đường dây ma túy
Tôi thực sự may mắn. Đến tuổi 17, tôi vẫn chỉ tham gia các giải phủi, và tôi đã tiêu tiền đi lại nhiều hơn những gì gia đình có thể chi trả được. Mục tiêu của tôi là có thể kiếm thêm thu nhập từ việc chơi cho học viện, nhưng vì điều đó không thành, rất dễ để tôi tìm đến những con đường khác.
Nhưng con đường đó chẳng hề đẹp đẽ tí nào đâu, tôi đã mất đi những người bạn đủ nhiều để nhận ra điều đó. Hôm nay bạn có thể sống, nhưng ngày mai thì khác.
Bố mẹ tôi cũng biết chuyện này. Có nhiều gia đình cũng rơi vào trường hợp tương tự rồi, kết cục cho họ chẳng tốt đẹp gì. Tôi đã đủ may mắn để có một gia đình có thể cho tôi lời khuyên, bởi vì ở nơi tôi sinh sống, việc bạn lớn lên với chỉ một phụ huynh là điều bình thường. Hoặc chỉ sống với anh chị em, hoặc một người bạn. Nếu phải đếm số lượng bạn bè có được cả bố và mẹ của tôi, có lẽ đếm chưa hết một bàn tay.
(Hết phần 1)
https://www.theplayerstribune.com/posts/raphinha-leeds-united-premier-league-soccer